Tặng P.H.B. và N.T.T. Sisyphus, mặt đỏ gay, lấm lem bùn đất và nhễ nhại mồ hôi, bước những bước nặng nhọc cuối cùng với tảng đá lớn kề sát vào mặt không rời. Từng bước. Nhích từng bước lên điểm dừng ngắn ngủi của một chu trình vô tận. Ở đó, Sisyphus buông tay và hòn đá từ từ chuyển động theo hướng ngược lại. Ban đầu là khoan thai, rồi nhanh dần, nhanh dần, lăn tròn trên triền núi, càng lúc càng nhanh, nhưng không có vẻ gì mất đi nét thảnh thơi hùng dũng của một hòn đá to. Hòn đá lăn trên đồi Hòn đá rớt xuống cành mai Rụng cánh hoa mai gầy Chim chóc hót tiếng qua đời Không còn đôi mắt tròn kinh ngạc (mồm há hốc “ơ đù…”) của buổi đầu tiên sau cái thả tay là cảm giác hụt hẫng khủng khiếp, Sisyphus đứng ngắm nhìn tảng đá đang xa dần, nhẹ nhàng như một mũi tên, không tiếng động. Sự im lặng của một hòn đá lăn, sự im lặng của Sisyphus, sự im lặng của động và tĩnh. Sự im lặng của tất cả những ai đang ngắm nhìn, sự im lặng của cả một vũ trụ và một cành mai. Không có cả tiếng chim hoảng hốt, không có cả tiếng “ùm” vang dội, cái âm thanh tần số thấp trầm trầm lan toả trong không gian khi hòn đá trở lại vị trí xuất phát. Trong khung cảnh đó, chỉ cần một tiếng động dù rất nhỏ, nhưng sắc bén và đầy rẫy sức phản kháng, cũng đủ làm vỡ tung tính hữu hạn và tái diễn của cuộc sống thường ngày. Vào ngay khi sự thèm muốn âm thanh này trỗi dậy trong mỗi người đọc, trên khuôn mặt hằn sâu nét mệt mỏi bất ngờ xuất hiện một nụ cười, có chút giễu cợt, chút tức tối và chút gì vui sướng, tựa như Sisyphus đang nghĩ về một hoàn cảnh vừa cực kỳ hài hước, vừa lố bịch, nửa muốn cười bung ra, nửa nín lại. “Cặc” - tội đồ vỗ vỗ hai bàn tay sần sùi vào nhau để rũ bụi đất, đút chúng vào túi quần và thong thả bước xuống. Người ôm lấy muôn loài Nằm trong tiếng bi ai Ít nhất cả Homère lẫn Camus, trong tác phẩm của họ, đều quên nhắc tới cái âm thanh bi ai này của loài người. Còn tôi tự hỏi rằng Sisyphus, hay tôi, hay bạn, ai là người trong số chúng ta đã thốt ra tiếng đó, dù thật sự thì ai cũng không có gì quan trọng. Truyện của Bút Chì