Điều tôi trông thấy chắc chắn chỉ là ảo vọng vào một sáng xuân khi khu rừng trắng lộ dần qua những lỗ nhựa đường đen nóng. Nhưng anh kẻ không bao giờ nói dối tung rải ngàn cánh chim lên trời để tôi tin. “Điều em nghe thấy là điều em trông thấy” Nhưng tôi chỉ nghe 305 ngày khác biệt. Những chiếc kim đồng hồ cứ quay hướng này hướng khác. “Liệu chúng ta có đang nói về thời tiết?” Anh gật đầu dễ chịu vươn tay đến nhánh cây chụp lấy đuôi ngôi sao băng trên mình năm mét. “Đây,” anh nói, “cho em để rải khắp cả khu rừng.” Rồi chúng tôi cùng nhau bước tới bìa rừng nơi mọi thứ dừng lại. Bốn mươi bảy bước sang phải, bốn mươi sáu bước về phía trước, trở lại, rắc những hạt giống ngôi sao nảy mầm trong những chiếc ghế giấy, bàn, hoa trong những lọ đất sét, mọi người, và một cánh của máy bay. “Chúng ta sẽ chăm nom cẩn thận mọi thứ.” Nhưng những bóng râm đang ngả về tây, trước khi cơn mưa có cơ hội dịu lại. Và anh sẽ không bao giờ tin vào câu chuyện đã xảy ra. “Liệu chúng ta có đang nói về thời tiết?” Thời tiết là một vấn đề phức tạp. Điều tôi trông thấy hẳn chỉ là ảo vọng khi đám mây xoá sạch mọi thứ. Nhưng anh kẻ không bao giờ nói dối bắt ngọn gió và nút ngập tai tôi. Gió thì thầm: “...từ rất lâu, rất lâu...” -- dịch bởi Iris Tiên