I
Mắt
Mắt thùy mị. Nó lặng yên quan sát thế giới xung quanh.
Nó có sức mạnh. Nó chọn những gì muốn nhìn. Nó giới hạn không gian; thứ không giới hạn. Mắt có ngôn ngữ của riêng nó: Hình ảnh. Những hình ảnh chu du qua những giấc mơ của ta, vẽ ký ức của ta, nói chuyện với tâm hồn ta.
Mắt có cảm giác.
Khi Mắt gặp đỏ, tôi
ngửi mùi máu, cái chết và chiến tranh. Khi Mắt gặp vàng nằm cạnh xanh lá, tôi đang ở giữa một vuờn chanh mùa hè. Khi Mắt tiếp xúc xanh da trời, tôi nghe thấy giai điệu những bản nhạc Blues Xanh hoà quyện với âm sóng.
Mắt không phản chiếu thế giới. Nó thiết lập thế giới của riêng nó.
II
Ý thức
Nó toả rạng như đèn.
Ánh đèn xuyên thấu bóng tối của Quá khứ, soi rọi Hiện tại. Và Tương lai?
Chúng ta sẽ phải Thấy.
Nó sắc như dao.
Con dao gọt đi tất cả cuồng tưởng, các che đậy nông cạn, đưa vật trở lại bản chất trần trụi của nó. III Cảm giác
Nếu Esmeralda yêu Quasimodo, Quasimodo sẽ là Casanova trong mắt nàng.
Đó là cách Cảm giác làm mờ Mắt.
Nếu Orpheus không quay đầu lại nhìn vợ mình, sẽ không mất nàng mãi mãi.
Cảm giác mâu thuẫn với Lý trí, thao túng số phận. IV
Mắt, Ý thức và Cảm giác
Chúng vừa gần, vừa rất xa.
Chúng là bạn, cũng là người lạ. Thậm chí, đôi khi, là kẻ thù.
Chúng tự do, nhưng đôi khi thuộc về nhau.
Chúng kết nối, đồng thời tranh đấu để cùng hòa hợp.
- dịch của Hải Yến - ảnh của Yến Dương