ta không biết, quả nhiên. ta không biết những chuyến tàu mệt mỏi chở vết thương xuôi nam băng bó, ràng rịt, rồi chuyển ngược bắc
và nó vẫn còn y nguyên, ngay đó như tô phở nóng sốt này, ta ăn ăn, ăn, ăn, ăn ăn hoài hủy ngày tháng và nó vẫn còn ngay đó, y nguyên
(cơn đói)
ta không biết, quả nhiên. ta không biết nhảy lên con ngựa han gỉ gầy nhom đêm khuya dặt dẹo qua rừng rú u tối dày đặc âm tiết của ễnh ương, côn trùng, chim gõ kiến tiếng tắc tắc, tắc, tắc, tắc, tắc nhắc rằng, biết, biết, biết, biết rằng, ta không biết.
- Trúc Ty - ảnh của Alice Pedroletti