Giờ thì nó đã nuốt tôi lên tới cổ Biến bọn chân tay và thân thể đã từ lâu bạc nhược thành vô dụng toàn phần Thành trong suốt dật dờ mất hút trong sương mù Tôi chỉ còn lại cái đầu đang cố ngoi lên hớp từng hơi đứt quãng trước khi thả mình tuột đáy Tôi nhìn thấy nó lần đầu tiên năm tôi 21 tuổi Trong đôi mắt nửa đêm hoảng loạn bật mở khỏi giấc ngủ của người đàn ông bị săn đuổi khắp quê nhà lúc quay về sau nhiều năm loạn lạc Đó là bóng con quái vật khổng lồ đen đặc vừa phồng to đến ngộp thở vừa lắc lư thé cười man rợ Thứ vẫn mai phục dưới mí mắt những đứa trẻ đau bịnh Và lần đầu tiên, ở đó, tôi bàng hoàng thấy rõ mình: đã bị ăn trong suốt hết đôi chân Và trút bỏ 21 năm u mê ngây thơ cả tin Nơi đỉnh hoang ngất gió ngùn ngụt sương mù Một thế giới hằng tin đã sụt xuống theo nhau thành một đống bụi lừa bịp Với một nửa người còn nổi ngoi trên sương mù Tôi ngước mặt bất cần, ưỡn ngực căng xuân nhìn xuống cả lũng sâu bằng nỗi buồn bấy bã Biết mọi bắt đầu đã quá muộn kể cả cuộc đào thoát Bên dưới đó Dưới mái sương mù lợp kín đầu ám khí lưu cữu đã nhiều đời Ai đó giống tôi Năm 7 tuổi ngã lăn bất tỉnh trên sân vì hít no hơi đất dậy sau mưa Thứ hơi mù xộc lên từ cơn thoả mãn ẩm ướt điên dại sau những ngày nắng nanh đói khát Của màu đỏ thốn mắt từng lớp lớp máu bầm đời đời chồng chất vẫn đang ứa mình sôi bọt Là ai đó giống tôi đứa bé nhiều đêm gào cuồng trong ác mộng chạy trốn bầy vòi tay ngoe nguẩy mọc ra giữa sương mù Rồi rấm rứt cắn chặt gối tự cào xé mình hòng xoá hết trên thân non những dấu vết xâm phạm bẩn thỉu Ai đó đã lạc qua những ngày ấu thơ mênh mông bị xiết mất nụ cười, bị nuốt mất tiếng gọi cầu cứu, bị đầu độc âm thầm đâu đó trong sương mù bịt tai bưng mắt Bị một đám đông vạm vỡ bâu vào trút nanh nọc tàn độc Là ai đó những khung ảnh thanh xuân bị xé toạc rạch nát đóng đinh u uất trong căn phòng kỷ niệm mù ám đến khó tin Loài đói khát đơn lạnh khủng khiếp đã lang thang rạc cẳng buốt giá nhiều mùa Run rẩy nơi đỉnh tuyết Vây quanh là vực sâu xoá trắng không ngừng gọi tên đâu đó dưới chân Nơi ấy, giữa sương mù, một nơi trú thâm u - một huyệt sâu hun hút đã dựng lên Nơi mệt nhoài tôi có thể trôi đến, dốc ngược mọi bí mật vào Sẽ là một dấu lặng trĩu đen thả im không ai có thể tìm thấy Bên dưới kia đờ đẫn trong sương mù Là tôi cùng rất nhiều hình nhân trong suốt co cúm u mê Nói năng líu ríu rò rè Đi lại nhập nhoà xiêu vẹo Cun cút dạ thưa, răm rắp vâng theo Một bầy đàn núp mặt vào sương lấm lét tiến lên giữa những khúc ngợi ca vần vè êm ái Chẳng bao giờ thấy mình, chẳng bao giờ thấy nhau, không thân thích, vây quanh chỉ bao la thù địch Vững một lòng tin vào sấm truyền về những huyễn tượng tăm tắp chói sáng như đèn kéo quân vây tròn quanh rừng não trạng y đúc một khuôn đổ Một bầy đàn bạc nhược phê thuốc ảo giác thiên đường, bị tiêm nọc rút hết sinh khí và bị tráo cho những giấc mơ lởm Những người đàn ông úng thuỷ dật dờ chờ lụi tàn lưng triền dốc Những người đàn bà bầm đen ê chề gánh gồng lưng gãy gục Những đứa trẻ - bầy ấu trùng mụ mị lớn lên giữa nhung nhúc hốc kẹt chật ních xú uế Là những ra đời để tắt dần ánh sáng Tôi phát điên không chứa chấp nổi điều đó khi lần đầu bế đứa bé của mình trong tay Nó vùng vẫy quẫy đạp, khóc ré lên và tím tái dần đi vì không chịu thở Nó đang cố gồng mình chống lại cuộc cưỡng chiếm của bọn sương mù ám đặc không khí Nó cứ đuối lịm dần trên đôi tay tôi đã trong suốt bất lực và vô dụng, cho đến lúc buộc phải đầu hàng Con à, chúng ta đều phải chấp nhận đầu hàng, tập quen để tìm quên với việc cam chịu nó Và kéo dài cái ánh le lói đời mình trong mịt mù vô vọng âm ám Chúng ta có thể làm gì khác? Khi những người phẫn uất tỏ ý bất tuân, sau một đêm, đã hoàn toàn bốc hơi như thể chưa bao giờ từng ở đó Bị nuốt trọng bất ngờ bởi một đám sương mù đặc đen và nặng mùi Rồi thi thể kẻ xấu số rất lâu sau sẽ được tìm thấy không một vết dấu Khám nghiệm chỉ thấy tuôn ra ngùn ngụt sương mù Chúng ta nhỏ bé và yếu hèn Không mang vác nổi những hình phạt nghiệt ngã hạp lý một cách ngẫu nhiên Kiểu bị một gã khùng ngêu ngao nổi cơn đâm chết bất tử giữa đường Hoặc nửa đêm mộng du trượt chân té đuối ven sông Hoặc bị bạn tù nửa đêm buồn tình đóng đinh xuyên qua lỗ tai Hoặc bị ngộ sát giết tươi trong một vụ đánh ghen kinh điển rất thường tình Hoặc hoang tưởng bị truy sát lạc lối mãi mãi trong sương mù hoảng loạn Chúng ta đã là những hình nhân trong suốt từng phần hoặc toàn phần Vật vờ trôi trong lạnh lẽo dửng dưng Những vật vô dụng, vô hình, bị điều khiển, bất khả kháng Chúng ta có thể làm gì? Một đám âm binh sống khiếp nhược Ngay từ nhỏ tôi đã luôn sợ cứng người những sinh vật trong suốt Dù lọc qua ánh sáng chúng quả thực rất đẹp và ngoạn mục Như cảnh cả một biển sứa phập phồng vươn mình uống ánh trời, khoan thai phô bày những diềm thân mềm mại đáng yêu cùng bầy xúc tu dịu dàng lả lướt Chúng vờn lướt ở đó mà như không ở đó Vật vờ những bóng ma chính mình Ngoe nguẩy rừng cạm bẫy vô hình trói chặt và tiêu tán âm thầm kẻ khác Chúng bơi đầy quanh ác mộng và không ngừng đẻ khắp những đám mây trứng ung thối tựa sương mù đen Trong cuộc trốn chạy rã rượi trên những dốc đồi điên mê Tôi lạc vào bên kia cánh cửa sự thật ở xứ sở nồng nặc sương mù Bơi tìm hết hơi nhưng tuyệt không thấy thánh thần nào Chỉ một bầy sâu múp míp đang chè chén hăng say và hỉ hả chơi trò bắc loa truyền sấm Thì ra chính chúng Kẻ ủ mưu, giở trò, xách động, bỏ nhỏ, che giấu, nguỵ trá, bưng bít đồng loã cho mọi bỉ ổi tồi bẩn Kẻ phù phép cho rác rưởi và gọi rắn rít dòi bọ nhổm dậy làm người Kẻ rỉ tai ban những khẩu lệnh sắt máu Kẻ chùi sạch vết cho những bàn tay bẩn Kẻ bịp chuyện ngu xuẩn nực cười thành chân lý nghiễm nhiên và hồ hởi phấn khởi được tụng ca bằng những lời hoành tráng bóng láng Là Đấng toàn năng chễm chệ ngự đâu đó trên kia biển sương mù Là mặt trời độc tôn quá xá chói loá
Tôi không phải là chiếc lá dính lưỡi cam phận trọn đời liền thân cành Tôi phải chạy khỏi vùng sương mù ám chướng nặng sình Dù chỉ còn là một hình nhân khốn khổ và yếu ớt Dù có lúc con đường gầy ốm bị ruồng vây hoá biển mù mây ngay khúc quanh trước mặt Mỗi bước chân dấn tới là một dò dẫm phó cho may rủi Dù chúng ta sinh ra giữa một vực sương mù Vách dựng trơn nhẫy kéo tuột đáy những kẻ cố lóp ngóp bò lên hòng vượt thoát Một vực mịt mù sương đen mênh mông tiếng hờn khóc u u đầy gió Lưu đày những linh hồn lạc lối ngàn đời vất vưởng trong u minh không tìm ra cửa sáng Một cõi u minh khác Một vạc sôi sục bã nát nhiều thịt xương đớn đau để dọn bữa vui cho bàn tiệc máu Tôi có khi tưởng mình cuối cùng cũng thoát Khi đất thụt xuống thấp và trời dần kéo lên cao và con đường vặn mình mọc dài ra phía biển Tôi vội khóc mừng để rồi rủa loạn nguyền cuồng khi phát hiện ra bên trên cơ man những tầng sương mù khác Âm khí đen đặc trải đến mênh mông Trong gió lộng, giữa những vạt sương mù trôi dạt từ rất xa Có khi khét nghẹt mùi sa mạc nắng và lợn bợn tiếng khóc khô vỡ vụn dưới mạng che mặt Thỉnh thoảng từ phía núi trườn xuống từng vệt sương tinh khiết loang dài như máu túa mang mùi những đỉnh tuyết ngàn năm và thảo nguyên thơm đầy cỏ Có lần là mùi da thịt bốc cháy từ những cuống họng héo quắt và hốc mắt đói cạn Rất nhiều lần tởm lợm mùi thây sống phì nộn phô trương mình hứa hẹn nguy hiểm Chúng, loài sương mù đen cuồng bạo đã bắt tay nhau bủa vây đầu độc u mê cùng khắp nhân loại Xí phần trên những thân thể sống Tô trát mãi một tấn trò lộ liễu kệch cỡm Tôi dốc tận mình vào cuộc tháo chạy bí mật luôn âm âm tiếng vọng cố ám bám riết: “Sinh trong sương mù sẽ chẳng thể thoát được sương mù Đen bao vây máu, sương chiếm thịt da, mù nằm vùng đầy hơi thở”… Dù giờ nó đã thực sự nuốt tôi lên tới cổ Chỉ còn lại cái đầu đang cố ngoi lên hớp từng hơi đứt quãng trước khi thả mình tuột đáy Nhưng chỉ ý nghĩ được hân hoan lượn bay dưới một mảnh trời sạch sẽ, cao và sáng rực nào đó cũng làm tôi nghẹt thở Dù bao năm rồi những cuộc tháo chạy khỏi sương mù vẫn bi thảm như nhau Phải trả bằng giá máu, bằng lìa cắt vực sâu Đã cùng đường chạy Tôi đỗ xuống bờ vực Rướn nâng đứa bé của mình lên cao Hướng về bên kia nơi phía trời trong Và bắt đầu kéo căng, dát mỏng, vươn mọc không ngừng thành một phi đạo. -- SG tháng 3, 2014 -- những ảnh của phim thơ Sương mù đen của Dino Trung