Like a man practicing his whole life to say a single word
Con đường
Author: Nhã Thuyên
Published on: 9/21/2015 5:05:09 PM

Tôi chia tay hắn ở một quán café nơi góc phố đông người, chúng tôi ôm hôn nhau tạm biệt, tôi (và có lẽ cả hắn?) chẳng biết làm gì hơn thế, “tạm biệt”, dù lưu luyến cỡ nào, dù giữa chúng tôi chỉ toàn những câu chuyện không có chuyện nói với nhau lại quên hay những kết thúc không kết thúc, thì dấu chấm vẫn xuất hiện và tôi phải sử dụng nó, (không cưỡng được?), tôi nắm tay hắn thêm một chút nữa, nói, đừng tiễn, đừng nhìn theo nhé, đừng nhìn theo tôi nhé, trong lòng tôi, tôi biết, (tôi còn muốn hôn hắn thêm một lần nữa?), bóng đêm đang xuống rồi, vậy là tôi đã hết vai trò với hắn, kẻ đã cần đến tôi như cần một ngọn gió thổi nhẹ bên tai trong một đoạn đường, một người kể chuyện, một người dẫn chuyện, hay có lẽ chỉ như một điểm nhìn trong câu chuyện của hắn, hay tệ hơn, một kẻ đánh máy chữ cơ học, tôi đã hết vai trò với hắn, kẻ đã cần đến tôi không phải như cần một tâm hồn, một kích thích tư duy cho hắn, chưa biết chừng, hắn chỉ cần tôi như một cỗ máy, tôi biết, vậy là tôi đã hết vai trò với hắn, bóng đêm đang xuống rồi, dẫu chưa mệt mỏi, nhưng tôi cũng đã quyết phải rời đi, và hắn sẽ phải nghỉ ngơi cho một cuộc hành trình mới, một cuộc hành trình tôi chẳng hề có mặt, tôi biết, điều này thật hiển nhiên, không phải niềm vui kết thúc, cũng không phải khổ đau thêm, bóng đêm đang xuống rồi, mỗi bước tôi đi là mỗi bước rời xa khỏi hắn, tôi di chuyển chậm rãi trong thành phố với những bước chân không trật tự, cũng không hỗn loạn, cuộc sống ở đây như thể mãi như thế, không trật tự, không hỗn loạn, tôi không muốn sắp xếp chúng, lại cũng không muốn xới tung chúng lên thêm nữa, sự hỗn loạn trong tâm hồn đang thiêu đốt tôi đây, tôi đang cháy hay đang chảy, một mặt trời trong đêm, tôi chừng sắp phun dung nham lên đường phố, tôi chừng sắp làm bỏng cây lá, bỏng vỉa hè, bỏng những hàng xe, (không, tôi không phun dung nham lên những gương mặt đá lạnh, tôi đâu biết họ?), tôi cố dò xét bước chân mình, những bước chân không hỗn loạn, không trật tự, không có gì bị phá vỡ, không có gì được cấu trúc lại, dù sao bóng đêm cũng đang xuống rồi và không ai thấy một mặt trời đang lựng, đang chảy, tôi biết, vậy là tôi đã hết vai trò với hắn, tôi đã rời khỏi hắn, dù tôi không sợ sự lố bịch, tôi cũng không thể quay lại điểm tôi vừa rời khỏi, tôi vẫn còn cố ngoái lại, ngoái lại thêm chút nữa, (tôi có còn muốn hôn hắn thêm một lần nữa?), thấy hắn vẫn ngồi đó, trên chiếc ghế gỗ nâu nhạt, tôi chỉ nhìn thấy tấm lưng hắn mỏng như một cuốn sách bọc bìa cứng và những trang sách cứ mở đó, tôi không hiểu được điều gì dưới lớp chữ mờ nhạt kia, tôi nhìn thấy bóng tối đang liếm láp gương mặt hắn (tôi còn muốn đưa tay lên chạm vào gương mặt đó chăng?) và mái tóc hắn bồng lên, mái tóc hắn đang bồng lên (tôi còn muốn hít hơi tóc của hắn chăng?), đến khi tôi không còn nhìn thấy hắn, không còn biết hắn đang làm gì, không còn biết gương mặt hắn biến đổi ra sao qua từng giây khắc, bóng đêm đang xuống rồi, tôi đành cứ đi mãi trên những con đường, chừng nào đó còn là những con đường mở ra hay rẽ ngoặt liên tục trước mắt tôi, tôi rời xa khỏi hắn, tôi biết, tôi không thể quay lại điểm tôi vừa rời khỏi, tôi đã hết vai trò với hắn, và dù tôi đã đặt câu hỏi, vậy thì hắn có vai trò gì với tôi, (hắn có hết vai trò với tôi?), vậy mà tôi đã cứ đi tìm hắn từ lúc đó, từ lúc hắn rời khỏi tôi, hay tôi rời khỏi hắn, hay tôi bị chia lìa với chính mình và trên con đường vô tận, chừng nào còn là con đường, tôi gọi hắn hoảng hốt, tôi gọi điện cho hắn, hay là cho chính tôi, và sóng điện bị nhiễu, hay nhà đài ngăn cản bất ngờ, cuộc điện thoại trở về với chính tôi, chừng nào con đường còn mở ra hay rẽ ngoặt, tôi đã nghe tiếng mưa rơi tiếng xe chạy tiếng còi hú bên cạnh hắn, tại sao tôi phải đi xa mãi khỏi con đường của hắn, tại sao tôi phải chia lìa, tại sao tôi phải dùng đến dấu chấm, tại sao tôi phải đẩy mình đến chỗ thừa nhận rằng tôi đã hết vai trò với hắn, vì bóng đêm đang xuống rồi, hắn cần nghỉ ngơi cho một hành trình mới, tôi phải đi đến chỗ thú nhận, rằng điều ngược lại không đúng, hắn lại không thể hết vai trò với tôi, dù sao, tôi là người kể chuyện, tôi nợ hắn, tôi xin lỗi, tôi không thể, không thể để hắn yên, tôi vẫn còn truy tìm hắn, tôi đã không chịu thừa nhận rằng hắn đúng, rằng tôi đã hết vai trò với hắn, rằng hắn cần yên tĩnh nghỉ ngơi để bắt đầu một hành trình mới, tôi đã không chịu thừa nhận rằng chính tôi đúng, rằng tôi chỉ là một người kể chuyện, trong một đêm mà tôi không bao giờ nghĩ rằng nó xa và rộng đến thế (tôi còn muốn nghe hắn nói về đêm xa và rộng một lần nữa, bằng giọng nói như sóng cọ nhẹ vào những viên cuội còn thăm thẳm trong tôi nữa chăng?), cho đến khi tôi đi mãi trên một con đường, chừng nào đó còn là con đường, một con đường nghĩa là một sự vô ích tự nó, tồn tại của nó chỉ là cứ mở ra mãi và rẽ ngoặt, tôi còn đi một hành trình tìm hắn, chẳng an toàn chút nào trong bóng đêm, nhưng đó là sự hối thúc duy nhất với cuộc sống mà tôi nghĩ là tôi có lúc này, nguồn năng lượng vô ích và kì cục bắt tôi phải đi tìm không thôi, tôi không được đặt dấu chấm nhanh đến thế, bóng đêm đang xuống rồi, tôi không cần sắp xếp trật tự, tôi không cần xới tung, tôi chỉ cần lắng nghe sự hỗn loạn của trái tim mình, nó đang chảy ra những dòng đen đặc, nó chẳng đơn giản chút nào, tôi vẫn phải đi tìm hắn, ngay cả khi bóng đêm đã xuống rồi, trên con đường, chừng nào nó còn là con đường, một con đường nghĩa là một sự vô ích tự nó, tồn tại của nó chỉ là cứ mở ra mãi và rẽ ngoặt, tôi còn đi một hành trình tìm hắn, chẳng an toàn chút nào trong bóng đêm, cả khi tôi chẳng bao giờ nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa
 
5/10/2011

AJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJAR