Một hôm, thức dậy, tôi thấy lưỡi mình treo trên tường.
Hội ngộ
Author: Đặng Thơ Thơ
Published on: 9/21/2015 5:05:35 PM

Họ gặp nhau ở giao lộ giữa phố Hill và đường Canyon. Hai con đường hội ngộ ở nơi cao nhất của vùng đất nhiều đồi núi này.
Giao lộ đông đúc với những đợt sóng xe cộ vô tận. Chúng chạy với tốc độ bốn mươi lăm dặm một giờ, thậm chí hơn.
Anh đến đó đầu tiên. Một tuần sau cô ấy đến.


Họ đến đó để tìm cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
Bên trái họ, xuyên qua cánh đồng dâu tây, họ có thể thấy ngọn núi trắng xa bên kia hẻm núi mênh mông. Tuyết mang vẻ vô tri vĩnh cửu. Dường như có một cơn bão đang gào thét ở đó.
Ở những giao lộ họ đứng, nhìn sang phải họ có thể thấy thành phố đang lớn lên và vươn ra mọi hướng. Có một cây cầu nhỏ ẩn hiện trên những ngôi nhà ngoại ô mới xây.


Lúc đầu mỗi người bọn họ đứng ở một góc của giao lộ.
Rồi họ bắt đầu nói chuyện khi xe cộ đã vãn, vào lúc chiều tà khi mọi người đã về nhà. Cửa hàng hoa đã đóng cửa. Anh thấy cô đang nhìn vào những đóa cẩm chướng xanh vương vãi khắp nơi khi người phụ nữ đánh rơi cái xô và nước bắn tóe lên vỉa hè.
“Làm thế nào mà nó lại xảy ra?”


Cốt truyện như sau: vào buổi sáng dòng xe cộ hướng về phía Bắc và phía Tây, vào buổi chiều nó chạy ngược lại theo hướng Nam và Đông.
“Em có nhớ gã đó không? Ý anh là cái xe.”
“Vâng. Một con Mercedes trắng. Hắn vượt đèn đỏ.”
Cô ngừng.
“Em bị tông ngang. Rồi hắn bỏ chạy luôn.”


Thời gian vào buổi tối là một thứ hổ lốn, xe cộ chạy chẳng biết đâu mà lần. Họ cứ phải nhìn tứ phía. Người này giúp người kia để giúp chính mình. Anh biết cái xe cô đang tìm. Và cô biết cái xe của anh.
“Nếu bắt được gã đó thì em sẽ làm gì?”
Có những lúc họ không chắc mình định làm gì. Thậm chí họ còn nghi ngờ ý nghĩa của những gì mình đang làm.Thỉnh thoảng cứ như họ chỉ tình cờ đứng ở đây, nghiền ngẫm tình trạng giao thông và để cho bản năng làm việc.
Nhẽ ra họ nên tỉnh táo. Nhẽ ra họ nên cảnh giác. Bản năng bảo họ nắm lấy khoảnh khắc. Nhưng chính xác thì nắm lấy khoảnh khắc nghĩa là gì?
Có một thời điểm, vào ban đêm khi mọi ánh đèn từ các cửa hiệu đều bật sáng. Đấy là thời điểm khi mọi chiếc xe đều đột ngột dừng lại. Và ở nơi đèn giao thông, một cái bóng đen chầm chậm băng qua ngã tư, che khuất mọi ánh sáng.


Sau ba tuần cùng nhau nghiền ngẫm giao thông, họ đồng ý rằng đám tài xế lái Mercedes là những kẻ liều mạng nhất. Trong tuần thứ tư, họ có thể phân loại những chiếc xe, người ngồi bên trong và thời điểm những chiếc xe đó đến và đi trong ngày.
Cô nghĩ, có l nó s không bao gi đến, gã tài xế không có gan quay li.
Hi vọng của cô mòn mỏi. Anh có thể nhận ra điều đó. Anh cảm thấy còn tồi tệ hơn.


Trong năm tuần đã xảy ra đôi vụ tai nạn nhưng không có gì nghiêm trọng. Không ai bị thương.Phóng quá tốc độ? Có. Nhưng không có chuyện đâm rồi bỏ chạy.
Họ không muốn, nhưng họ cảm thấy thúc bách phải nói, về hạn chót.
“Em có biết lệ bốn chín ngày không?”
“Không…, thực ra em chỉ biết qua”. Cô có vẻ lúng túng.
Anh có thể nhận ra cô là người theo đạo Thiên Chúa. Anh đã thấy cây thập giá vàng nhỏ nhắn cô đeo trên cổ.
“Dù em không biết, nó vẫn sẽ ứng vào đấy.”


Thời gian càng cạn, họ càng gần gặn hơn. Đáng nhẽ có một cuộc cạnh tranh giữa họ nhưng họ không cảm thấy mọi việc theo hướng đó. Vả lại, chỉ có hai người bọn họ ở đó, giữa vô tận những cơn sóng người và xe. Sau hết, họ là những sinh vật xã hội và mang trong mình một khát khao mãnh liệt được đồng hành với những kẻ khác.
Cô cảm thấy sự chông chênh của số phận như bớt đau đớn hơn mỗi khi cô nhìn sang anh và nghĩ về cơ hội mong manh của anh.
“Anh biết đấy, sẽ có gì đó xảy ra thôi,” cô nói, không tìm được từ nào tử tế để động viên anh.
Nhưng nhiều giờ triền miên trong nhiều đêm vẫn khiến người ta kiệt quệ. Mùi đất từ cánh đồng dâu tây dính chặt vào bầu không khí rã rời. Mùi đấy khiến cô phát ốm. Đấy là tuần thứ năm của cô, và thứ sáu của anh ấy.


Khi thành phố đi ngủ, họ vẫn mong mỏi một tín hiệu giao thông bất kì, không chỉ từ chỗ giao lộ mà còn từ những con phố đổ vào thành phố từ mọi hướng. Thỉnh thoảng một ánh đèn sương mù đơn độc lập lòe sâu trong hẻm núi. Thỉnh thoảng cơn bão quét thành phố vào bóng tối trọn vẹn.
Buổi tối cô nhìn thấy con chó xuất hiện trên cầu, tựa như những gì Claire Barnard viết trong bài thơ “Cơn bão”: con chó đứng sợ hãi và bơ vơ và sấm rớt quanh nó như những hòn đá tảng.
Và tại một góc phố lờ mờ, một cái bóng chầm chậm băng qua ngã tư, che khuất mọi ánh sáng.


Anh nhìn vào những bức tranh trên vỉa hè, quây xung quanh là hoa.
Anh thấy mọi người đem cẩm chướng xanh và gấu bông. Họ để lại những tấm thiệp thật xinh xắn và họ viết cả thơ nữa.
“Tôi phải làm gì đó. Không thể cứ chờ đợi thế này được,” anh nói.
Thế là mình s mt thân mt mình t lo liu. Cô nghĩ.
Cô tự hỏi không biết họ có nhận ra một người nếu họ gặp lại người đó. Ý định nghe rất mờ mịt, cô biết, bởi giờ đây tất cả những gì anh quan tâm là thoát khỏi đây, bằng mọi giá.
“Giá mà anh thấy được ranh giới,” anh nói, che giấu vẻ trầm uất. “Khi em vượt qua ranh giới, em sẽ trở thành một người khác.”


Em muốn được là mình và được yêu những cây cẩm chướng xanh. Em muốn được là chính mình, vẫn là chính mình.” Cô có vẻ buồn khi nói ra điều đó.
Cô hết cách ri. Anh nghĩ, giận dữ và cay cú. Chúng ta đang thua. Hết tun l chết tit này, tôi s thua.
“Có cả đống hoa cẩm chướng xanh đang đợi em ở đó, phía bên kia”.


Thi gian đã hết, gi anh có th biến mt bt kì lúc nào. Cô nghĩ, với một thoáng u sầu. Anh không thể cứ thế tan thành sương khói. Cô tin vào ý tưởng của Borges rằng khi cái gì đó đã tồn tại thì chẳng có cách nào có thể biến nó thành hư vô.
“Nó không khó như em tưởng đâu.” Dường như anh biết chút ít về nó.
Anh dừng lại, tìm một cách diễn đạt. “Nó không hẳn là giống với việc vượt qua ranh giới. Nó giống… nhảy dây ấy. Em có chơi nhảy dây bao giờ không, với dây dài ấy? Hai đứa quăng sợi dây dài và một đám trẻ con nhảy vào nhảy ra?”
Cô biết điều anh định nói, đó là trò chơi tuổi thơ yêu thích của cô. “Chúng phải tuân theo luật chơi. Chúng không thể cứ vào ra tùy ý. Chúng phải đợi đến lượt mình.  Chúng chỉ có thể vào khi có người khác ra, nếu không thì sợi dây sẽ rối tung lên.”
“Em nghĩ nó chỉ là một trò chơi, trong bốn chín ngày. Anh biết đấy. Như bất kì trò chơi nào khác.”


Sau chót, nghĩ về nó chỉ như một trò chơi khiến cô thấy dễ chịu hơn.
Khoảnh khắc trò chơi kết thúc, mọi thứ đột ngột dừng lại. Và cô bị văng ra, bị tống khứ, bị ghẻ lạnh. Khi điều gì đó phải đến, nó đến thật đột ngột. Nó cuốn phăng cô.
Chính chiếc xe Mercedes trắng đó đang lại ở trên giao lộ. Và một cái bóng rất  tối.


Cô đã ghi tâm âm thanh rít lên của phanh, cú húc hất tung cô về phía trước, và thế giới chợt méo mó như lọc qua một ống kínhkính mắt cá. Cái cầu uốn lên cao hơn, ngọn núi trắng phình ra, thành phố lõm vào, và mọi thứ bẻ cong, vắn xoắn và hội tụ ở cái nhìn nhấp nhóa của cô.
Cô cảm thấy mọi thứ bên trong mình bị xổ tung với một lực hút tán loạn. Nó chỉ còn là mớ bầy nhầy nhưng vẫn nhận ra được. Giống như một quả táo bị lột sạch vỏ, lộ ra những lớp thịt quả tươi mỡ màng. Nó ở đó, trơ trụi, trần truồng, phô phang. Nó không còn gì để che đậy nó nữa.


Lúc 0 giờ, mọi thứ trở lại điểm bắt đầu. Đèn giao thông chuyển đỏ. Mọi chiếc xe lộn lại điểm dừng đầu tiên của chúng. Con chó trở lại cây cầu. Trước đấy nó đã rơi xuống hẻm núi sâu.Thời gian lùi lại khoảnh khắc trước khi có bất kì điều gì xảy ra, trước khi những cây cẩm chướng xanh rơi vương vãi trên vỉa hè.
Nhưng nó chẳng còn quan tra trọng nữa. Anh nghĩ. Cô ắy đã khỏi kí ức của mình rồi.


-- dịch bởi Đức Anh

AJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJAR