Only intricate lines and scarves of air between us
Tôi yêu hết thảy những kẻ lạ này
Author: Kaitlin Rees
Published on: 5/30/2015 7:20:37 PM

Trong thơ, Kaitlin Rees thường trình diễn một mối quan hệ dường như có khoảng cách đủ xa với thơ ca để quan sát và nhìn ngắm mình, nhìn ngắm thế giới và nhìn ngắm chính thơ ca. Kaitlin suy tư về sự (bất) động của ngôn ngữ, đặt mình trong những va chạm với các vùng đất ngôn ngữ khác nhau khi di chuyển mơ hồ giữa không gian bên trong và bên ngoài, đây và đó, quê mẹ và quê người, thế giới và cái tôi, trừu tượng và cụ thể, gắn kết và tách biệt, bề mặt và bề sâu, v.v. Và rồi cô vẫn băn khoăn về sự (không) cần thiết của việc chạm đến độ sâu: Nơi nào ta có thể chạm đáy? Chẳng phải bề mặt cũng chính là chiều sâu đó chăng?


Tôi tưởng tượng Kaitlin đang trên con đường riêng khám phá những cái tôi khác của mình trong những vùng tiếp xúc mới, và có thể sớm muộn một cánh đồng nội tâm tươi mới của cô sẽ được đào xới.

Mỗi lần cơ thể tôi chạm vào một cơ thể kẻ lạ, tôi thấy mình bỗng lạ, và đôi khi như thể có một tình yêu mới đang nhen, và một câu chuyện đang đòi được kể. Nhưng luôn luôn, trong tình yêu, người tình với trái tim đã mở phải đối mặt với nỗi thương tổn của mình, rất nhiều lần, và có thể trái tim ấy chẳng bao giờ bình yên được nữa.

Tôi ước gì được nghe nhiều hơn những tiếng nói bí mật hơn khác lạ hơn riêng tư hơn trong thơ Kaitlin. Hẳn nó sẽ gần hơn với cô, và với tôi như một người đọc nếu chúng tôi có nhiều cơ hội hơn chỉ để nhắm mắt và chạm vào và lắng nghe tiếng nói của nhau. Âm thanh của người viết này sẽ va động âm thanh của người đọc này, và ngược lại.

Viết là một cái gì từ ngoài ta mà vào hay là một cái gì tự bên trong đẩy ra? Tôi không nghĩ rằng mình có thể thong dong thêm nữa trong những cặp đôi từ ngữ. Tôi không biết rồi cuộc viết đó là để làm gì và đưa tôi đến đâu? Để kết nối ta với cuộc sống hay chỉ kết nối ta với ta? Dẫu thế nào, nếu không thể tránh được chính mình và không thể tránh được thơ ca, tôi không thể không ôm mang trái tim thương tổn của mình.


- Nhã Thuyên
______________________________________________________________________


Tôi yêu hết thảy những kẻ lạ này

Viết trên khoảng đất rộng dưới cầu Long Biên

"Khi nói 'Tôi yêu người' là ta đã phải lòng ngôn ngữ tự nó một kiểu bội tình"

Rất thường khi tôi phải lòng một gã trai vắt áo khoác lên cây và ngồi xuống hỏi tuổi tôi và nước nào và cứ nói mà không được hiểu.

Trên khoảnh đất tôi gọi là đảo và người sẽ gọi là một khoảng-không-gì-mênh-mông ngôn ngữ không luôn thấy nước như nước ở quanh ta không sạch nhưng có thể đó là tôi.

Vượt đại dương qua thành phố dưới thân cầu xuống dòng sông dẫu một ngôn ngữ một triệu dặm xa không thể chạm tới những ngón tay nhờn mỡ và phồng cháy của nó nhưng đây cạnh bụi chuối nó đang gãi bìu trước mặt tôi nhưng có thể đó là người.

Tôi chẳng biết nhiều nhặn gì chuyện yêu đương nhưng mẹ tôi đã nói đừng lấy kẻ nào không biết nấu nướng. Trong hôn nhân điều ta đổi trao là một hạnh phúc bữa ăn cho một ban mai rỡ ràng để làm êm nỗi chán nhàm trong xương tuỷ chúng ta người sẽ khoả thân và đứng bằng đầu và tôi sẽ ngắm giọt mồ hôi rơi lẻ.

Tôi đã thôi gắng dịu hiền. Bây giờ chỉ đang lắng nghe những nói năng và nói năng và những nghĩ suy bí mật. Ngôn ngữ cơ thể sơ khai có thể ít luật tắc hơn nhưng làm thế nào ta biết những gì tổ tiên ta cảm thấy về tình dục.

Giá mà sự hấp dẫn dễ lần dấu như đường kẻ này trên cát ngoặt một góc vuông một đường khác rồi ngoặt nữa rồi ngoặt nữa đi một nèo thành cái hộp, thì chính là nơi Chúa đang nhìn, người nói, tôi đoán, và phần còn lại của câu chuyện tôi không thể bắt kịp. Vâng, tôi nói.

Tôi chực dồn vào hộp các tông hết thảy những thứ tôi từng nghĩ sẽ xảy ra và rồi một quả táo nhỏ bẩn thỉu kẹp giữa một ngón tay và một ngón cái hiện trước mặt tôi. Vâng, tôi lại nói.

Cảm ơn.

Có thể khi tự tin hơn trong bếp, tôi sẽ bớt thấy mình thú săn mồi trên hòn đảo này. Tôi sẽ là một con thú bẽn lẽn. Tôi sẽ không nói chuyện với quá nhiều người lạ với mắt nhìn đói khát của ta.

______________________________________________________________________

 

Mi chẳng là gì trong những nỗi hoảng hốt của mi

Mi chẳng là gì trong những nỗi hoảng hốt của mi mi không là gì cả mi một ý tưởng run rẩy mi đang chờ di chuyển và sẽ chẳng tới cho đến khi được gọi.

Mi có thể ôm mang những nỗi hoảng hốt nhưng chúng không phải mi chúng đang trôi nổi bập bềnh trong mi nhưng chúng không phải mi mi một màu vàng tái nhợt bình thản một nỗi giận dữ màu cam mi một luồng xoáy mi một tiếng xì một ý niệm về hi vọng mi một cú nảy bật không cơ thể.

Dừng, quay ngược, dừng, quẹo phải, tìm, tìm, người, đúng, đứng yên đó, tôi sẽ gặp người.

Tim tôi vô vọng nếu không người nhưng tôi là cái chân dưới vòi sen và lưỡi dao chạy qua ròng ròng máu chảy tôi là những sợi lông đã cắt tỉa quanh âm hộ tôi đang nhảy với những người đàn ông không yêu tôi tôi là những cái móng tay bé trai đã sơn bóng và nhìn xuyên áo quần tôi trở thành hình chụp x quang cặp hông tôi.

Nhưng không gì ở đây là người. Người một màu sắc người một cảm giác người một hơi thở một bầu khí mát tươi qua buồng phổi tôi, sự dâng trào chỉ là một nhịp đập, lấp đầy và làm rỗng trái tim.

Lấp đầy và làm rỗng, lấp đầy và làm rỗng.

________________________________________________________________________

 

-2.75, -3.50
 

Trái đất chưa sáng tỏ                                           Ah, lũ cá ở
nơi mọi người nắm tay hay                                  cái hồ giả này, cách chúng uốn mình như
chực hôn                                                              một tấm mền
cái hồ kè xi măng này                                           dưới làn da nước thẫm đen, 
thậm chí có mùi đại dương,                                  cách chúng đợi như những quả chuông,
dưới những quầng sáng đèn đường đang ban phước            lặng phắc, nào ai biết,
cả cơn giận của tôi cũng                                       rồi đồng loạt nhảy lên
sáng ấm lên                                                          như mưa rơi ngược.
trong công viên mờ mịt                                      Ah, những ngón tay mập ú của một cậu trai
những phép lạ hiện trong cây cành                       những viền móng ám bẩn
dễ hơn gương mặt anh                                          điếu thuốc buông thõng,
như là kí ức ai đó                                                   một bề mặt bị vỗ nhẹ
trong bao cái chết của sự rõ ràng                          tro bụi trôi, sự nhợt nhạt
trong thế giới không chi tiết                                    của những hình dạng ấy
thanh nhã và tăm tối.                                              làm đau tức đôi mắt này

 

-- dịch bởi Nhã Thuyên

AJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJAR