Một hôm, thức dậy, tôi thấy lưỡi mình treo trên tường.
Tôi khá là khó đấy
Author: Dorian Gibb
Published on: 5/30/2015 7:20:37 PM

Thiếu n vi thú cưng tr thính *
 

Một cô gái với một chú chó nhỏ gặp một Điêu khắc Đương đại nằm trên nền nhà. Đây là những gì họ nói.

Art/Ngh thut: Xin chào, nhìn tôi này. Tôi là nghệ thuật đương đại.

Viewer/Người xem: Ồ. OK. (nhăn trán) nghệ thuật tặng đại. Tại sao bạn lại nằm đây?

A: Tôi mới mà.

V: Chẳng có bạn bè gì cả sao?

A:Không, tôi có những thứ đương đại. Nhiều chứ. Tất cả đều sống và khoẻ, nhưng rồi sẽ sớm rụng như ruồi.

V: Tên bạn là gì?

A: Nghệ Thuật Đương Đại.

V: Bạn bao tuổi rồi?

A: MỚI.

V: Đó không phải là tuổi.

A: Không. Đó là một khoảng thời gian.

V: Bạn đến từ đâu vậy?

A: Tôi không đến từ bất cứ đâu. tôi là BÂY GIỜ.

V: Nói chuyện với bạn mơ hồ quá. Và những thứ tặng đại của bạn thì đang chết. Trông bạn như người già. Bạn già rồi.

A: Không. Tôi mới. Tôi bây giờ.

V: Nhìn bạn có vẻ không yên. Và bạn là ‘thứ’ duy nhất ở đây. Tất cả những cái khác đã cũ và nằm trên tường. Bạn có cảm thấy lạc lõng không?

A: Không. Tôi thoải mái như ở nhà vậy. Tôi là Đương đại. Đây là cái hiện tại của tôi. Tôi thuộc về đây và bây giờ.

V: Nhưng bạn không bạn bè, bạn cô đơn.

A: KHÔNG. Không, tôi KHÔNG cô đơn. Tôi có rất nhiều bạ… Những thứ đương đại. Chúng sống, khoẻ.

V: Những bức hoạ này là bạn bè bạn à?

A: (thở dài lạnh lẽo) Tôi biết chúng.

V:  Nhưng không phải như bạn bè?

A: Không.

V: Vậy ai là bạn bè của bạn?

A: Chúa mới biết… Tôi có những thứ đương đại không phải bạn bè.

V: Cô Đơn đấy.

A: Tôi KHÔNG cô đơn. Tôi có vô số kẻ đương đại SỐNG và ồ điên thật. CÁI ĐỒ MẮC DỊCH.

Nhan đề bài viết này có thể gợi nhắc tới tác phẩm  Thiếu nữ đeo hoa ngọc trai của Vermeer.
 

-- dịch bởi Nhã Thuyên
 

___________________________________________________

 

Sự phn bi ca Hình nh (Đây không phi là Lý Trí)


Một phụ nữ khó tính cùng một con mèo ở nhà, gặp một tác phẩm Nghệ Thuật khó treo trên tường. Đây là những gì họ đã nói (với nhau).

NGHỆ THUT: Xin chào, nhìn Tôi này. Tôi khá là khó đấy.

Người xem: Ồ, được rồi (hết sức ngần ngại, dè dặt), nghệ thuật khó. Có phải bạn thách thức tôi phải hỏi đúng câu hỏi trước khi cố tìm ra một ý nghĩa không?

NT: Đúng vậy.

NX: Vậy tức là sẽ có những câu hỏi đúng?

NT: Không.

NX: Ồ… được thôi, có lẽ tôi nên hỏi rằng liệu có một ý nghĩa chắc chắn nào đó không?

NT: Có.

NX: (im lặng bứt rứt)

NT: Câu trả lời là không.

NX: Cho phép tôi hỏi, có phải chủ đích của bạn là để làm rối trí? Để gây hiểu lầm. Tạo ra các quan hệ để dẫn đến những thứ mới lạ khác.

NT: Không.

NX: Có phải bạn ngay tức thời đã là nghệ thuật về nghệ thuật, nhưng lại quá hoàn toàn mới lạ và không hề có nguồn gốc lai lịch nào, đến độ để dùng “nghệ thuật” như một ngôn ngữ để giải mã bạn sẽ là rất… khó?

NT: Không.

NX: Phải. Được rồi. Tôi có nên tìm xem liệu có một trò mẹo nào ở đây hay không?

NT: Cũng có thể.

NX: A, vậy là có một thứ gì đó để khám phá. Một bộ các hành động, các tọa độ, nếu bạn muốn gọi chúng như vậy. Những sự lặp lại chặt chẽ quy trình và có ý rằng chúng ám chỉ sự thật của bạn?

NT: Không.

NX: Vì Chúa… là thế phải không? Bn. Để hiểu bạn, liệu có nhất định đáng phải lâm vào những bàn cãi phiền nhiễu này, phải hiểu được các tri thức đã có và trải nghiệm mĩ học của tập thể cá nhân?

NT: Có.

NX: Tại sao?

NT: Cô tò mò về sự phức tạp trong ý nghĩa của tôi.

NX: (rùng mình thấy rõ)…. Giờ thì không đâu.

CÁI ĐỒ MẮC DỊCH.

 

*Nhan đề  của cuộc đối thoại gợi nhắc tới tác phẩm nổi tiếng của René Magritte  La Trahison des Images (Ceci N’est pas une Pipe) Sự phản bội của hình ảnh (Đây không phải là một cái tẩu)


-- dịch bởi Nguyễn Tiến Đạt --

AJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJARAJAR