Có một sự thú vị khi đọc thơ từ một kẻ lạ: tôi không biết cụ thể cô ấy từ đâu tới, tại sao chọn mảnh đất này để sống, lý do gì khiến cô ấy tiếp tục viết thơ từ bất cứ nơi đâu trên địa cầu này: từ xứ sở của cô ta, hay từ một đô thị xô bồ và bụi bặm, nơi chúng ta chỉ thấy được tĩnh lặng trong những phút thật hiếm hoi, từ tiếng một con chó sủa trong cơn bão, từ mùa đông Hanoi hiu hắt và mường tượng lại những trận tuyết vốn dĩ đã tồn tại trong ký ức của cô ấy -tôi đã đọc Claire M. Barnard trong vài ngày ngắn ngủi tại Hanoi, thật kì lạ, nó khiến tôi dịu đi trong một lúc, với thế giới đơn giản và tưởng chừng chậm chạp, như bộ phim lướt qua màn đen-trắng, tôi thấy những cử động từ tốn, ngày qua ngày của Claire (Và còn gì nữa, những cuộc đi chuyển với địa lý cách ngăn: Ta yêu người từ phương Đông, những chuyến bay dài và rượu gin. Không - Ta yêu người từ phương Tây, những tiếng chuông đại dương u sầu) (Một người phụ nữ đợi người yêu sau khi đọc quá nhiều Pablo Neruda) Cô đã giữ được phong thái nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm, cô ôm sự day dứt của mình để thực hiện một điều nhỏ nhoi nhưng đầy mật thiết: dù có sống ở đâu, cô vẫn quay về với cuộc sống cá nhân đầy riêng tư, theo sát trạng thái và những điều ngẫm nghĩ trong đầu từng chút một. Kẻ lạ này đã viết thơ một cách đơn giản như thế, để lại trong ngày một chút mơ hồ, rơi vãi:
một ngày nào đó tôi sẽ tỉnh giấc vào mùa đông và hỏi không biết em hay tôi có nằm mơ thấy tuyết
one day I will wake in winter and ask if you or I dreamed the snow
(Storm)
-- Nguyễn Thúy Hằng
_________________________________________________________ ghi chép từ dại dương phụ nữ đến cùng cơn gió tôi bắt đầu có cảm giác về mái tóc của họ
cát lạnh chồng lên nhau thành gối trong trái tim nàng ngay cả khi nàng ngủ một ngàn con sóng vỡ có một dãi ánh trăng sầu khổ mà tôi không muốn những con sóng là điều bạn hướng đến một trăm chiếc xe thổ mộ chở u buồn và hân hoan gió thổi làm rối tóc nàng hay ngược lại quanh đó xa xa một người đàn ông bước ra từ một chiếc thuyền đôi chân của hắn bài hát tôi đã cố gắng để ghi nhớ cả cuộc đời tôi tôi đã đói khát mặt trăng đã ở đâu? mặt trăng sẽ đến sau một ngày kia người đàn ông đã đến bên bờ vực hoặc xa hơn, chòm sao của tâm trạng và thời vận người yêu đặt tay nàng lên mặt bạn như thứ ánh sáng cuối cùng tôi không phải là thảo nguyên trong đêm tôi đang đói khát chương hai: tôi đang đói mặt trăng đang ở đâu
--- Tú Trinh dịch _________________________________________________________ Một người phụ nữ đợi người yêu sau khi đọc quá nhiều Pablo Neruda Em nghe được máy bay của anh: trong dải thiên hà của đêm trong vắt, trong những cơn gió nhỏ màu xám nơi thành phố em sống. Không - anh đang ở trong những đám mây. Em chẳng thể tưởng tượng ra anh đang làm gì. Xuống đây, cho em nhìn xem xem thời tiết này hợp với anh không. Máy bay rung chuyển trước khi hạ cánh bởi vì nó đã bắt đầu yêu anh. Nó thở dài trượt trên đường băng theo một dòng chảy những hối tiếc nho nhỏ. Anh đang đến gần, ôi tình yêu - em nghe những viên đá lách cách như lúc anh đưa ly trả lại người tiếp viên. Ở hàng ghế sau trên taxi anh hút thuốc và rướn người dài như một cánh rừng. Em yêu anh từ phương Đông, những chuyến bay dài và rượu gin. Không - Em yêu anh từ phương Tây, những tiếng chuông đại dương u sầu.
-- Tú Trinh dịch _________________________________________________________ I. Đen lúc mười giờ mấy cái máy phát điện ngưng tôi giữ chặt cái ly trong thứ bóng tối cổ đại tay vươn tới một cô gái và đó là Rosie tóc nàng một vùng hoang dã khói và giọng nói cũ nghe này - em có sáu viên thuốc và hai mươi lăm đô la bạc hạnh phúc như bùn mùa xuân tận phía cầu tàu chúng tôi ngắm đôi bàn tay mình run rẩy như những đoá hoa chúng ta nên gọi anh trai của em biết không anh ấy đã đã gặp một thiên thần thật sự anh ấy bị mắc kẹt nơi ngọn núi này hoặc có thể là Arizona cày nát con đường sa mạc và một viên đá nhỏ lăn ra từ nàng lời tan trong nước thiên thần biết đó là lỗi của anh trai em, nhưng nàng ấy đã sửa chiếc xe cho anh ấy và cho anh ấy một trăm đô la nàng ấy đẹp quá em cá là anh trai em vẫn còn giữ chiếc xe đó Rosie ơi tôi không thể nghĩ tới các thiên thần khi những viên thuốc trải cát rơi xuống cánh của những vì sao nhưng hãy để tôi ở nơi này với em trên những bậc thềm đen ẩm ướt với trọn nỗi buồn lạc lõng trong tim em --- Tú Trinh dịch
_________________________________________________________ II. Xám đêm rơi xuống nước và biến mất lũ chim chóc bay loạn xung quanh chờ cất giọng hót lúc mặt trăng buổi sáng nhìn dửng dưng trong một chiếc váy nhàu nhĩ Rosie ơi lời đã cạn và chúng ta như thể hai toa xe trống rỗng lăn ầm ầm về phía biển giải pháp là giải quyết trong lặng im để nâng kim chỉ giờ từ trục và đặt chiếc đồng hồ mặt trời cô độc nằm yên nghỉ một góc để làm tình như thể những sợi kim loại quấn chặt vào nhau thành dây cho đến khi chúng ta có thể nhắm mắt hay cất lên lời --- Tú Trinh dịch
_________________________________________________________ III. Trắng đường cao tốc số 41, thẳng tiến phương Nam Rosie cố gắng ngủ ở phía sau tôi thích rời bỏ hai nơi cùng một lúc tôi không để tâm tôi muốn có một lúc một mình với rượu whisky với chạng vạng và một trăm cánh cửa của nó ngày ở lại sau lưng chúng ta hàm đau và cây dương cầm cũ âm nhạc nơi những ngọn đồi thấp buồn bã một cô gái sẽ thức giấc và cho tôi biết về bóng tối ân sủng nơi những giấc mơ nàng
--- Tú Trinh dịch _________________________________________________________
cơn bão con chó đứng trên cầu một mình hoảng sợ tôi có nên giúp đỡ nó tôi có nên đi ngoài kia Tôi mệt mỏi cởi trần nơi cửa sổ mềm mại và vô dụng từ nhà tôi thành phố trải dài sắc cạnh ra mọi nẻo cơn bão lôi nhành cây trên hồ Tôi sẽ không đi trái tim tôi đi lang thang xuống sâu trong hẻm núi của riêng nó khi sấm sét rơi xung quanh con chó như khối đá nặng ---Nguyễn Thuý Hằng dịch _________________________________________________________