Gửi người thơ Hàn Mặc Tử
Người có biết họ đặt tên mình cho một con phố? –
Lần theo dấu triền biển xương sống
như ngón tay vuốt dọc bờ quai xanh.
Tôi rong ruổi ven bờ đêm nay, đắm đuối dưới
miền sao người từng ngắm và thảo những vần thơ điên
Tôi cố tìm các phiên bản Anh ngữ,
nhưng họ bảo rằng thơ người khước từ mọi biên dịch
theo cách mặt trăng không thể bị hất khỏi đại dương,
như thể điều tuyệt diệu nhất của sự dịch nằm giữa lời,
và không đến từ những cảm kích ngôn ngữ.
Hình như, những vần thơ kia
được viết trong cơn bĩ cực của bệnh hoạn và cô độc,
phóng tả tình yêu tuyệt vọng, nỗi buồn cuồng dại.
Ngoài đây cũng đêm đơn côi ấy cô lập người,
chia biệt tôi khỏi người thương, dày vò tôi bằng cơn đau yếu,
Tôi nghĩ mình có thể thấu cảm những âm từ của người nếu nghe chúng lúc này,
dịch chúng theo cách bầu trời dịch
những tinh cầu giận dữ khí đốt cháy rực tỉ dặm xa
thành những bầu mềm xâu trên chuỗi sóng
như ánh sáng trong một vũ trường trắng.
Một mình ở biển Hallandale
Lòng ôm nuối tiếc,
Tôi tản bộ biển, để ý những người đàn bà,
môi mọng hồng-ngọt, làn da thơm
mịn như nắng chảy tràn sàn gỗ tuyết tùng.
Tiếng cười của đàn ông lảnh lót không trung,
Và lũ trẻ tự rùng mình bởi tính nhẹ dạ.
Cô đơn nở bùng trong ngực tôi
như bông tảo
bóp ngạt đại dương khí.
Quan trọng là phải tự nhắc mình
Tôi là kẻ kề sát
đường vô cực của đám người sống sót, sợi mới nhất
trong lõi dây duỗi ngược thời gian –
con tinh tinh liều mình trên những cành loè loẹt hoa trái
bằng hữu của nó chẳng dám leo lên,
một kẻ khôn ngoan có thể nghe
tiếng trườn của rắn trên lá bạch quả,
sâu biển cùng đám cá nhà táng may mắn nhất.
Nếu linh hồn là hòn ngọc nhỏ
phong kín trong lớp vỏ xà cừ,
thì đại dương là gì,
sự rà quét và trương phình của những thân thể bụi nước?
Gió bứt nhiệt khỏi gáy thành phố,
con tàu chở dầu nhởn nha nơi chân trời,
và mây nhẹ dần lên cao.
Từng hơi thở tôi hít vào phổi chứa
những phân tử đã đi qua thân thể
Ghengis Kahn, Casanova và Basho.
Nhưng tôi không phải kẻ dẫn đầu, tình nhân hay nhà thơ trác tuyệt,
chỉ là một gã người đứng nhìn con triều dội về mình,
một con sóng đơn độc, vô danh
dồn vào cùng đại dương miên viễn.