41 năm sau chiến tranh
Tháng tư là tháng độc ác nhất Có lẽ vì nó là khởi đầu của mùa xuân Mùa xuân là biểu tượng của sự sống Mà sống thì ác
Tháng tư là chén thuốc của Socrates Nhờ nó chúng ta biết Sự thật là gì
Khi đóa hoa nở trên những nấm mồ Và những ngả đường mọc ra từ sự thỏa hiệp đần độn giữa tình yêu và trí nhớ Buổi sáng trở về trong thành phố Bầy chim sâu quay lại công viên Những đứa trẻ sơ sinh cùng một tên
Hòa Bình
Chúa thoát tội đóng đinh Cam kết sẽ chối từ gươm giáo Tự tay rót những chén nước thánh loãng thếch Sự thật là Chẳng còn sự thật nào hết
Ngoài cái vỏ đạn mắc kẹt trong ký ức rỉ hoen qua rất nhiều mùa mưa Im lặng như một lá thư Viết rồi không gửi
Địa chỉ có thể đã thay đổi Ngôi nhà có thể phá đi Người nhận có thể đã dọn về quê hoặc chết Chết Người nhận là người Nên người nhận phải chết
Vì lẽ đấy Tôi sẽ không bao giờ nguôi quên tháng tư Tháng tư Vĩnh viễn là tháng độc ác nhất
-P.K. -ảnh của Dao Strom