đảo có thật, việt nam, cuối năm ngoái
(mỗi giọng ghi âm)
một thực tế tuýp đảo, đảo đang bị ăn mất, mặt trời, tầu, lưới, bước vào chờ đợi vô tận, mấy lâu đài cát mà bé trai dựng lên nhanh chóng tan chảy, xuống sâu chúng mất hút, bàn tay cậu luồn tìm một cảm giác biển khơi thân thuộc, tính lí trí lờ mờ trong bức blơ I & III của cậu, thực vật phù du, những điêu khắc động trong suốt
=
(văn bản quy ước)
Giữa bể bơi rì zọt và biển, một nhân viên pha chế mặc gi lê đen, hơi chật. Mụn bọc của cô khá nặng. Cô có vẻ mới vào nghề. Cô cho muối quá tay. Cô ngượng. Tôi muốn hỏi cô có phải người ở đây không, liệu cô có muốn rời quán ba tre xanh sáng đèn LED, bờ biển quốc gia, hay cái yên lặng tu bổ tính cách này. Nhưng trời quá nóng để hỏi. Tôi vẽ một cái đầu hói nhờn lên bàn bằng mồ hôi từ ly của tôi.
(lắp ráp hình ảnh, không âm thanh trừ tiếng thét của đứa bé – bịt tiếng lại cho những đoạn dưới nước)
cậu bé bắt đầu khóc
những động cơ vô hình nối tiếp nhau ì ừm
vài con chó lầm lì và một đứa trẻ trên bãi biển
hay mấy miếng giêlatin và những hạt li ti như ảnh chụp phim
không có mặt trời trong thế giới miền dưới
ánh sáng loà nhoà, tự do loà nhoà, nhẫn nại loà nhoà
tôi nhắm mắt và nghĩ về benjamin trong bộ đồ lặn mang bình khí ép, và loài hải cẩu thần thoại lộ hình người khi lên bờ,
đắng trong miệng tôi
(vbqư)
Tôi có lần đã ngồi đây với cô ấy. Một người bạn cuối tuần, một hoạ-sĩ-hoá-nghệ-sĩ-trình-diễn-hoạt-động-xã-hội, xưa là người Việt mà giờ là người Mỹ. Để giải nghĩa câu vừa rồi sẽ mất một bài thơ mới. Lúc đó cô ấy đang cau mày, không phải do bất mãn mà là tập trung. Cô nheo mắt nhìn màn hình. Cứ thế, cái tôi của hai người đi song song như hai cơ thể dài trên khăn tắm ẩm, những vết cắt nhỏ màu đen trên bãi biển. Mang vần và cách nhịp. Đắng trong miệng cô. Cái đầu đang nở dần của cô ¾ là tóc ¼ là mặt. Khuôn mặt nửa thiếu niên nửa rệu rã. Chúng tôi phơi mình ra biển chân vắt vào nhau.
(lắp ráp kết, giọng ghi âm, tiếng động cơ tự động, từ đầu tiên của đứa trẻ - bịt tiếng lại cho những đoạn dưới nước)
cậu bé ngủ thiếp đi trong vùng cát ẩm nơi sóng biển gặp đất liền, khởi đầu, khai giảng, “đời.”, yêu, hắt xì hơi, chết, những động cơ thay nhau ì ừm, chiều nay cậu sẽ nói từ đầu tiên
dưới này, màu xanh này, trên kia, hầu hết trống không, nhưng nó tác động đến tôi, chụp tôi hoàn toàn, màn kịch tính của lựa chọn chìm ngập trong màu xanh, một cảnh mơ thảm hoạ xen thản lặng, tôi ngấp ngóng quanh những cân bằng nhỏ
- Quyên Nguyễn - ảnh của Nikolaj Svennevig