người, chiếc võng này, giữa hai thân cây trong vườn
bầy kiến thở than, đi khỏi đây thôi, gốc cây này đã quá ám
mình phải dọn xác bao lần
những cơn mơ, những câu chuyện kể đi kể lại, những cuộc tình vội, những cuộc tự tử chủ ý bất thành, một đám chữ giấu trong hốc đất mát lạnh
…
người, tôi đã đợi những cơn mơ của người sáng lên lặng im cỏ đêm
quả tim rung, âm nhạc của ảo giác trở lại, người trở nên quá chừng vời vợi, từng ngón tay lật mở những lớp lụa màu sắc, từng lớp màng của con ngươi và mình
nhìn thấy bản thể của ánh sáng và làn da ấy
nghe tiếng tim đập bên tôi không phải vì tôi mà bởi
chỗ người nằm thăm thẳm quá
người, không lẽ người chỉ đơn giản đến để làm tôi thất vọng, và người chối bỏ
cơn khát
khoảng không giữa những cánh cửa, bóng tối đến theo cơn mưa, tàu hoả nuốt trọn tiếng thét trong cái bụng ồn ào của nó
nỗi đau khổ của người mẹ điên dại tìm đứa con đã trốn nhà theo một giấc mơ về
loài cá bị tróc vẩy vì bơi qua quá nhiều ngách hẹp
người, hôm nay, nhân cơn sốt vì gió mùa, những chiếc lá rụng rên khẽ
trong cơn đau nhẹ, tôi phức tạp thế giới và nỗi cuồng si người lạ, lộ liễu và lố bịch
cái gì đập, cái gì chết, cái gì thở ngoài
những giọng nói lạ trong đầu rỉ rích mưa thu về một khối não chết ung, mũi dao lách khẽ trong mắt, chim chóc nỉ non, mình phải nín thít để lênh đênh và quên máu đang chảy
những mùa lạ, mình bồn chồn tìm nhau hót lên chơi, thực chất chỉ để thực thi mệnh lệnh của bổn phận
bổn phận của tôi là lắng nghe tiếng người và làm một sự vô nghĩa
khi người đòi rời bỏ tình yêu này
người, nỗi cô quạnh của những bức thư cũ giữa chúng ta làm tôi nhói lên và mờ mịt
bầy kiến bơi xoay tròn, những con sóng đập, những hệ lụy của ban mai
những xác
của những câu chuyện cũ, trằn trọc trở mình bất tận
trên khoảnh đất mình nằm quá chật
người, hãy yêu nhau chết đuối đôi khi những con thuyền thương tổn vì sóng cả
tôi yêu những vết nứt rạn trên bàn tay làm vườn tôi ủ người bằng những điểm sáng ấm của kí ức và những hơi thở phả sương
lên các vết thương
người, ngày hôm đó, nhân sự kiện một giọt sương đẹp khủng khiếp vừa vỡ, tôi kể người nghe chuyện một con chim nhỏ đã phải nhận cú đùa ác của những cơn gió trời
tôi buột miệng thở than, những ngẫu nhiên tốt lành đã thành chịu đựng thử thách, mình trốn chạy điều gì, và tại sao, hay là, thế nào nữa, tôi đợi giấc mơ hiện thực nào, cơn mộng gió chiều rượt đuổi, mùi hương nào
nhắc tôi mùa tang trùng, mùa cái chết quyến rũ ngọt, tôi chỉ muốn hít hà, tôi muốn nói gì, tôi nhất định không, tôi gắng không im, tôi ngắm, tôi nhìn, tôi uống, tôi hát, tôi khóc, tôi buồn ngủ, tôi tỉnh, tôi say, tôi đắm, tôi yêu và thương, tôi sắp chết đuối, tôi nhất định
trụ lại được nơi miệng vực và mặc sức ngắm mây bay, nhìn tảng đá nặng đang bò xuống vực, và chút nữa, tôi sẽ ngủ vùi trong mây cao nơi
không bàn tay nào chạm tới
khi mình đã tuyệt vọng yêu và quỳ luỵ từng nhánh cỏ, làm sao tránh được làm vỡ những giọt sương
người, máu dưới chân tôi, dưới chân người, hét lên hốt hoảng, mình cần đau khổ một phen thật dị hợm
chặt đứt những vật thể biến hình kì dị
mình cùng liếm sạch máu trên sàn và xoá dấu vết thương này
và âu yếm gọi là lãng quên
người, ta định dành cho nhau cả cuộc đời này, chỉ những kế hoạch không cùng nhịp
những tiếng kêu đang ngủ, gió xóa dần chính nó, những tự sự hoang tàn của lửa và giấy và đời sống kì dị của cuốn từ điển cũ chỉ gồm những từ đã bị xóa sổ
người, hôm nay con chim đột nhiên trúng thương trong chính mái nhà bình yên của nó
người, tôi không châm lửa nữa
mọi đứa trẻ đều cần rời trường học
ngoài phố chỉ có những bài tình ca thê thảm
những câu hỏi và nỗ lực trả lời, những câu chuyện đã chết, ý nghĩa đã cạn, chiều sâu là ảo tưởng thị giác, và tôi chỉ là vật thế vì tạm thời của một cái bình chứa tro tàn của người chết, và tôi là tro tàn của người chết, giờ sẽ nằm yên trong bình ấy
người, có phải gió đang liếm dọc thân thể người với chiếc lưỡi mòn dần, muối của người tan dần vị mặn trong lưỡi gió
chưa thỏa cơn đói, tôi ngồi nhai mắt người môi người nỗi đau của người, những mảng lông rụng trơ xác của người
tôi vẫn còn đau khi mơ về
mỗi kì trăng tròn, tối mù, không ai nhìn thấy nhau, đông đảo người mơ trong vũ trụ mơ rời bỏ hệ thống và lưu lạc bốn phương, chơi trò định vị mình trong những lạc lối, những thất bại tìm đường, và những bụi cây ven đường không thôi xào xạc
bây giờ, tôi đã quyết nằm yên trong bình sẽ nằm yên trong bình và tro tàn không bay lên nữa -- ảnh của Nguyễn Hoàng Giang