(nhan đề từ John Betjeman) Nơi trú ẩn duy nhất của em, chiếc tách sứ, khu vườn tường bao trong tai khi em lặng khuấy vũ trụ này, chiếc thìa đơn lẻ. Chừng như từng dây cột tóc của người lính, mỗi khí cụ và mũ và binh đoàn chỉ đưa em vào những khả thể choáng váng mà hành tinh này bật mở Sao chẳng ai chịu nói em nghe đâu phải bớt đau hơn khi là một đứa trẻ ngay thật? Làm thế nào em tìm thấy nhà mình? Em kiếm tìm vô vọng một nơi đủ sáng sủa không cần chìa khóa, băn khoăn góc nhỏ nào của vũ trụ này có thể ôm giữ em,
có thể là nơi em ẩn náu, để một lần nữa dựng xây, dù thế giới này đã khủng khiếp, bạo tàn, bùng cháy mà quá chừng lạnh lẽo. Bàn tay ai mở rộng đón em? Và dẫn đường qua đêm đen? Chỉ mình em, quá chừng bé nhỏ. -- Nhã Thuyên dịch -- ảnh của Dominic Blewett